Đó là một ngày cuối đông, khi cái giá buốt, tái tê của mùa đông đã giảm đi rất đáng kể, nhưng nó vẫn còn đủ sức để xuyên thấu tâm can của những đứa trẻ nhà nghèo, chỉ khoác lên mình mỗi chiếc áo phong phanh và chiếc quần cộc cụt lủn.
Sáng chủ nhật như thường lệ, cha tôi không đi gặp đối tác mà sẽ giành cả một ngày nghỉ quý giá của mình bên gia đình.
Tôi nhớ như in cái buổi sáng định mệnh ngày hôm ấy, giả thử tôi gọi nó là buổi sáng định mệnh bởi tại thời điểm ấy tôi đã...
Hôm ấy ba dẫn chiếc xe đạp nhỏ xinh ra sân rồi gọi tôi đến: “con gái út của ba, đến đây cha bảo nào”.
Khi ấy dù đang chơi với mấy chị ở trong phòng vui là thế, nhưng khi nghe tiếng ba gọi thì tôi ton ton chạy ra sân liền.
Cha bảo: “chiếc xe đạp này là ba mua cho con, nên hôm nay ba sẽ tập cho con biết sử dụng nó sao cho đúng cách”.
Ngày đầu tiên tôi được ba dạy cho cách đi xe đạp
Tập xe đạp cho một đứa bé mới lên ba đáng lẽ ba phải giữ xe cho tôi như bao ông bố, bà mẹ khác từng làm. Đằng này ba không hề làm thế, mà chỉ ôm tôi vào lòng rồi chỉ cho tôi cách làm sao để ngồi xe không bị té, làm sao để giữ thăng bằng khi xe không có 2 bánh phụ và phải hướng mắt ra phía trước như thế nào?... Xong đâu vào đấy rồi thì ba tiếp: “ba chỉ đóng vai trò là người cổ vũ cho con thôi, còn đi được xe đạp hay không là ở con, cố lên con gái út của cha”.
Thế là ba bỏ mình tôi loay hoay với chiếc xe đạp mà bản thân tôi khi ấy thì vô cùng lúng túng, nhưng vẫn can đảm leo lên xe và tự mình tập đi.
Lần đầu tiên tôi tập xe đạp và cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cú ngã xe đạp đầu đời đau điếng đến độ nào.
Tất nhiên sự đau đớn ấy không làm tôi phải vào bệnh viện, không làm ba tôi chạy ngay đến bên và đỡ ngay con gái dậy, miệng thì xuýt xoa và tay thì phủi đất cát trên mình tôi... mà ba vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế đá cạnh hàng hoa trồng trước sân nhà, mắt vấn dõi theo tôi như muốn hỏi: “con có sao không?” và chỉ cất giọng khi thấy tôi cố gắng đứng dậy một cách khó nhọc: “đứng lên con gái, giỏi lắm tự đứng lên đi, cha không đỡ đâu”.
Khi đã đứng lên được rồi thì tôi vẫn tiếp tục tập xe như chưa hề có chuyện gì sảy ra, nhưng suốt cả buổi sáng ngày hôm ấy tôi cứ thắc mắc: sao cha không đến bên đỡ con dậy?
Hãy luôn trân trọng những giây phút đáng quý khi còn được ở bên cha mẹ!
Khoảng 9 giờ sáng tôi đã tạm gọi là biết đi xe, biết giữ thăng bằng cho xe nên cha cho tôi vào tắm rửa nghỉ ngơi rồi chuẩn bị ăn trưa.
Cơm trưa gần tươm tất thì một ai đó gọi điện tới nhà, cha bảo phải đi công chuyện gấp mấy mẹ con cứ ở nhà ăn cơm trước đi.
Mẹ và mấy chị em tôi cứ ngồi đợi ba bên mâm cơm mà chẳng thấy tin tức gì quay lại, nhưng rồi tôi chợt reo lên khi nghe tiếng chuông của ai đó gọi mở cổng.
Nhưng không phải cha mà đó là một người đối tác của cha, họ đến để báo cho má con tôi biết rằng: “cha đáng hấp hối trong bệnh viện, vụ tai nạn đã cướp mất ba của mấy chị em tôi”.
Mấy chị thì khóc như mưa, còn tôi thì mặt vừa tái đi vừa như hụt hẫng và chẳng thể thốt nên lời, nhưng khác các chị là không hề khóc.
Tôi không khóc bởi một phần thừa hưởng gen mạnh mẽ từ cha, phần còn lại là bởi cha dạy tôi rằng: “gặp bất kì điều gò dù khó khăn, khổ sở... cũng đừng bao giờ rơi nước mắt”.
Tôi được mẹ giao lại cho chị ba, còn mẹ và chị hai thì tất tưởi chạy vô bệnh viện. Thế là bữa cơm cuối cùng hôm ấy đã không thành và chỉ còn lại là một nấm mồ xanh.
Ngày tiễn cha về với gia tiên, bản thân tôi vẫn không cho phép mình khóc thiệt to mà chỉ nuốt tất cả nước mắt vào tim và thầm hứa với cha là sẽ sống sao cho sứng công sinh thành và dưỡng dục của ba mẹ.
Cho đến khi lớn hơn chút tôi mới hiểu, vì sao ngày ấy cha tháo hai bánh xe nhỏ ra và chỉ để tôi tập đi xe đạp với hai chiếc bánh cố định và vì sao khi tôi đã thiệt sự bị té xe rồi mà ba vẫn không hề nâng tôi dậy?...
Chính vì những điều ấy mà sau khi tôi trưởng thành và gặp khó khăn, bế tắc... bản thân tôi vẫn tự mình vươn lên và vượt qua mà không cần đến sự hỗ trợ của ba mẹ hay bất kì ai khác.
Ngày tập xe đạp đầu đời định mệnh ấy cũng là ngày cuối cùng tôi được chơi với ba, nhưng sâu thẳm trong tôi thì ba không bao giờ mất, mà vẫn sống mãi với chị em tôi ngay cả đến thời khắc này.
Cám ơn cha vì ngày ấy đã không đến bên đỡ con dậy, cám ơn cha vì chiếc xe đạp ba chọn mua cho con và cám ơn cha vì tất cả!
TOAN THANG CYCLES - Hoài Bão