Đạp được một chặng đường tới tòa nhà Quốc hội, đôt nhiên tôi nhìn thấy có một người đàn ông đi trước tôi. Như một phép lịch sự , tôi đạp chậm lại và nói rằng: "(xin lỗi ông)" để họ tránh cho mình đi. Sau khi lướt qua, tôi mới để ý thấy đó chính là người Thầy hướng dẫn tôi, thầy Kiên.
Sau đó tôi chỉ kịp dừng xe lại và chào giáo sư vài câu xã giao (vì tôi đang có hẹn ở tiệm cắt tóc).
Chợt Thầy tôi liền bảo tôi dừng xe lại và chỉ vào chiếc xe của tôi: "Xe đạp của cậu có vấn đề rồi". Nếu như cậu không phiền hãy để tôi kiểm tra xem, Ông bảo rằng phanh xe của tôi thì đã hỏng, cả hai tay cầm thì bị lột ngược và dây xích xe thì bị khô.
Và Ông lại bảo tôi: " Không hiểu sao một thanh niên như cậu có thể đi trên một chiếc xe mà không chịu bỏ thời gian chăm chút cho nó như vậy, cậu không thương nó như thương chính cậu à, chàng trai ?". Chưa kịp trả lời Thầy và chẳng đợi tôi trả lời, Ông cúi xuống cặm cụi xem xét chiếc xe như một người thợ. Sau khi xem xét vào khoảng hai phút thì ông lại bảo: " này cậu, cậu nhấc chiếc xe lên tôi sửa cho cậu cái phanh, chạy xe không phanh thế này nguy hiểm đấy".
Thế rồi, Ông sửa xe cho tôi ngay giữa đường, thật ngạc nhiên,ngay giữa trung tâm thành phố, làm cho mọi người đi qua nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò. Một người thì đang nhấc xe, một người thì mặc comlê chỉn chu, sang trọng ngồi sửa xe đạp.
Sửa được một lúc sau thì Thầy bảo: "Tôi đã sửa xong phanh xe cho cậu rồi đấy, còn lại hai cái hư kia, nếu cậu có thời gian rãnh thì mai tôi sẽ sửa cho cậu". Tôi từ chối vì tôi nghĩ như vậy phiền Thầy quá. Thế rồi tôi có định đem xe của mình ra cửa hàng xe để sửa.
Nhưng thật lạ, Thầy dường như chẳng nghe tôi, như một thói quen, thầy lấy máy di động ra và ghi vào lịch của mình "11h, sửa xe cho cậu học trò" . Thầy cười và nói: "Tôi có mấy dụng cụ sửa xe ở văn phòng, mai tôi sẽ sửa cho cậu".
Tôi thấy lýnh quýnh, lấy tai vuốt đầu mình mãi mà không biết phải làm gì. Dường như tôi đã được Thầy đưa vào một tình huống không thể từ chối. Với tôi lúc đó chỉ biết mỉm cười rồi cảm ơn Thầy và rồi vội vã đi luôn vì còn phải đi học.
Hôm sau, như đã hẹn, đúng 11h, tôi tìm đến văn phòng của Thầy. Hai Thầy trò xuống sân trường, chỗ tôi để xe đạp (vì chẳng có chỗ nào khác cho tôi để xe đạp nữa). Lại tiếp tục như hôm qua, tôi nhấc, thầy sửa. Thầy bôi trơn xích, vặn lại tay cầm, chỉnh lại ghế ngồi chắc mất gần 20 phút.
Trong từng ấy thời gian trôi qua, bao nhiêu học sinh đi qua, ai cũng với đôi mắt tròn, khuôn mặt không giấu nổi ngạc nhiên khi nhìn thấy người thầy vẫn giảng dạy họ hằng ngày trên giảng đường đang ngồi cặm cụi lấm láp sửa xe đạp cho một học sinh ngay giữa sân trường.
Những sinh viên thắc mắc cứ đi qua đi lại và dường như cũng chỉ một câu hỏi như nhau: "Em chào Thầy, Thầy đang làm gì ạ ?". Thầy chỉ trả lời: "Tôi đang sửa chiếc xe đạp này, nó hư nhiều quá".
Theo tôi nhận thấy có khoảng tầm 6, 7 sinh viên đi qua, ai cũng có câu hỏi tương tự như vậy. 20 phút sau, Thầy bảo tôi đi một vòng xem sao.
Tôi đi một vòng và thấy quả thật xe của tôi đã được sửa một cách hoàn chỉnh. Thật tuyệt, Thầy còn dạy tôi lần sau nếu xe đạp hỏng thì sửa như thế nào, mua dụng cụ gì để sửa nữa. Tôi chả biết nói gì ngoài gật đầu cảm ơn lia lịa.
Thầy chỉ cười hiền từ và bảo: "Không sao cả. Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi đấy". Cho đến lúc đó tôi mới chợt nghĩ ra: "Hay là mời thầy đi ăn?", và tôi đã mời thầy đi ăn để cảm ơn. Thầy nói ngay: "Nếu như cậu nghĩ rằng mời tôi vì điều đó thì thật sự không cần thiết".
Tôi hỏi tại sao, thầy liền bảo: "Tôi làm vậy không phải vì gì cả. Tôi giúp cậu là vì đó là điều đúng đắn phải làm".
Mặc dù thầy đã nói như vậy, nhưng tôi cũng đã mời thành công trong việc mời thầy một bữa trưa, cả hai Thầy trò cùng ăn cùng trò chuyện rôm rả. Nhờ Thầy mà tôi học được thế nào là cho đi nhiều hơn.
Tôi cảm nhận thầy không chỉ dạy mình ở lớp mà cả kiến thức cuộc sống hằng ngày và là người bạn của mình khi ở ngoài lớp học.
Sau hôm đó, tôi hiểu ra rằng mình cần sống cho đi nhiều hơn là mong muốn được nhận lại. Nếu bạn có khả năng giúp được người khác, cho dù là hoàn cảnh nào thì hãy giúp, vì đó là điều đúng đắn phải làm.